
Soha đưa tin theo nguồn Daily Mail, Christine Paolilla, một cô bé đến từ Mỹ, lớn lên trong những lời chê bai cay nghiệt về ngoại hình. Căn bệnh Alopecia khiến cô rụng tóc, lông mày, lông mi, buộc cô phải đội tóc giả và trang điểm dày để che đi diện mạo thật. Những lời mỉa mai, châm chọc từ bạn bè đồng trang lứa đã để lại vết sẹo sâu sắc trong tâm hồn Christine tuổi teen.
Cuộc đời Christine chỉ thực sự thay đổi khi hai cô bạn xinh đẹp và nổi tiếng trong lớp, Tiffany Rowell và Rachael Koloroutis, chủ động kết bạn và giúp đỡ cô. Dưới sự hướng dẫn của Tiffany và Rachael, Christine dần thoát khỏi cái bóng "con vịt xấu xí". Cô thay đổi cách trang điểm, chọn kiểu tóc giả mới và phong cách ăn mặc hiện đại, thời thượng hơn.
Vào năm cuối trung học, Christine đã lột xác ngoạn mục, trở thành một cô gái nổi bật tại trường Clear Lake, ngoại ô bang Houston. Tuy nhiên, chính sự nổi tiếng này lại đẩy Christine vào con đường sa đọa. Cô nhanh chóng giao du với những thành phần bất hảo, thậm chí còn dính líu đến ma túy.
Đầu năm 2003, Christine bắt đầu hẹn hò với Christopher Snider, một gã đàn ông 21 tuổi được miêu tả là kẻ tâm thần, có xu hướng bạo lực và sở thích bệnh hoạn. Christine cũng không phải cô gái ngoan hiền khi luôn tỏ ra ghen tuông thái quá và dễ nổi điên khi thấy bạn trai nhìn cô gái khác. Christine và Christopher trở thành một cặp đôi rắc rối, nghiện ngập và cùng nhau nhúng tay vào một tội ác không thể dung thứ.
Trưa ngày 18/7/2003, Christine và Christopher đã nổ súng sát hại 4 người: Tiffany và bạn trai cô, Rachael và một người bạn nam khác. Theo lời khai của Christine, họ đến nhà Tiffany để ăn trộm, nhưng Christopher đã gây gổ với một trong các nạn nhân, dẫn đến ẩu đả và nổ súng.
Cả 4 nạn nhân đều bị bắn nhiều phát. Riêng Rachael, sau khi trúng đạn vẫn còn tỉnh táo, đã cố gắng gọi điện báo cảnh sát và van nài Christine tha mạng. Thế nhưng, Christine, người bạn thân thiết ngày nào, đã lạnh lùng bắn một phát súng chí mạng vào Rachael, sau đó còn dùng súng liên tục đập vào đầu nạn nhân cho đến chết.
Sau khi gây án, Christine và Christopher nhanh chóng bỏ trốn. Mãi đến trưa ngày hôm sau, một người bạn của Tiffany không liên lạc được nên đã đến tận nhà và phát hiện ra khung cảnh đẫm máu kinh hoàng.
Vụ án 4 thanh niên bị bắn chết dã man đã gây rúng động dư luận và làm cảnh sát đau đầu suốt 3 năm, vì nghi ngờ có liên quan đến tranh chấp ma túy nhưng không tìm được chứng cứ thuyết phục. Năm 2004, Christine và Christopher chia tay sau khi hắn bị tống giam vì tội ăn trộm xe hơi.
Sau đó, Christine vào trại cai nghiện ma túy ở Kerrville, Texas. Tại đây, cô yêu một tên nghiện ngập khác tên Stanley Justin Rott và họ kết hôn vào tháng 3/2005. Đến tháng 7 năm đó, tròn 2 năm sau vụ giết người, cảnh sát công bố thông tin về vụ án chưa được giải quyết và hình phác thảo hung thủ do hàng xóm cung cấp.
Christine cảm thấy bất an và lo lắng, liền thú nhận với chồng về chuyện mình đã từng giết người. Cặp đôi nhanh chóng bỏ trốn và sống ẩn dật tại một nhà trọ ở San Antonio suốt một năm, ngày đêm hút chích ma túy.
Đầu tháng 7/2006, một người đàn ông ẩn danh đã gọi điện cho cảnh sát, tiết lộ rằng khi ở trong trại cai nghiện, Christine đã tự thú nhận cùng bạn trai giết chết các bạn. Khoảng 10 ngày sau, Christine bị cảnh sát vây bắt ngay tại phòng trọ. Chồng cô ta cũng bị bắt với tang vật là ma túy trong phòng.
Trong lời khai với cảnh sát, Stanley đã kể lại hết những chuyện kinh khủng mà Christine từng nói với hắn. Christine không còn cách nào khác ngoài cúi đầu thừa nhận mọi tội ác. Tuy nhiên, cô ta không ngừng đổ lỗi, cho rằng chính Christopher là người xúi giục và bắt cô phải ra tay với nhóm bạn thân.
Trong lúc đó, Christopher nghe ngóng được tin bạn gái cũ bị bắt nên đã tự sát. Thi thể của hắn được cảnh sát tìm thấy ở một vùng hoang vắng tại Greenville trong tình trạng phân hủy, khám nghiệm tử thi cho thấy chết do sử dụng thuốc quá liều.
Ngày 13/10/2008, Christine bị buộc 4 tội danh giết người cấp độ 1. Do tại thời điểm gây án, Christine chỉ mới 17 tuổi, cô không bị xử tử hình. Cuối cùng, nữ hung thủ máu lạnh đã bị kết án tù chung thân, hiện đang bị giam giữ tại nhà tù Mountain View, Gatesville, Texas.
Qua câu chuyện đau lòng này có thể thấy, tình bạn rất quan trọng và nó có thể hủy hoại cuộc đời con người nếu không biết cách chọn bạn mà chơi hoặc cùng giúp bạn vượt qua những khó khăn, thách thức từ cuộc sống.
Theo báo Dân trí, "Dựa trên tầm quan trọng và mức độ quan trọng của việc có bạn bè, tôi tự hỏi:" Cần bao nhiêu thời gian để thực sự tạo ra một tình bạn?", TS. Jeffrey Hall - người đã dành nhiều thời gian nghiên cứu về tình bạn và tương tác xã hội - đã khảo sát và theo dõi hai nhóm đối tượng khi họ bắt đầu chuyển sang một chương mới của cuộc đời.
Trong nghiên cứu thứ nhất, ông đề nghị 429 người lớn mới chuyển đến sống ở một nơi khác của nước Mỹ xác định một người mà họ đã gặp kể từ khi chuyển đến mà họ nghĩ rằng có thể trở thành bạn bè.
Sau đó ông tiếp tục theo dõi sự tiến triển của những mối quan hệ này dựa trên thời gian và kiểu thời gian dành cho nhau.
TS. Hall cũng yêu cầu một nhóm 112 sinh viên mới tốt nghiệp tại Đại học Kansas, nơi ông dạy, cũng làm như vậy.
Ông nói: "Nhiều nghiên cứu gợi ý rằng ngay sau khi chuyển đến nơi mới mọi người sẽ bước vào một giai đoạn mà rất nhiều mối quan hệ mới sẽ hình thành, nghĩa là các nhóm này đã được chuẩn bị để chấp nhận những tình bạn mới”.
Trong cả hai nhóm, thời gian dành cho người bạn “tiềm năng” mới càng nhiều, thì hai người sẽ càng trở nên thân thiết.
Đối với người trưởng thành, những người quen đã trở thành bạn bè “xã giao” sau khoảng 30 giờ bên nhau.
“Tôi không nghĩ rằng chúng ta thực sự cạn kiệt cơ hội để kết bạn, chẳng qua là chúng ta không ưu tiên nó mà thôi”, TS. Jeffrey Hall nhận xét.
Sau 50 giờ, mọi người đã sẵn sàng bỏ từ “xã giao” và coi người mới là “bạn”.
Nhưng để đạt đến trạng thái "gần gũi", phải mất nhiều thời gian hơn nhiều. Mọi người sẽ coi người bạn mới là "gần gũi” sau khi trải qua khoảng 140 giờ đồng hồ với nhau.
Việc xây dựng tình bạn thân thiết cần nhiều công sức và thời gian, điều này không có gì đáng ngạc nhiên, và sẽ không thể có trừ khi bạn dành 300 giờ bên nhau.
Không phải mọi thời gian ở bên nhau đều giống nhau, hay nói cách khác là có cùng hiệu quả như nhau đối với sự gần gũi mà mọi người cảm thấy với người khác.