Tôi và Lan kết hôn đã được 8 năm. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi không hẳn là hoàn hảo, nhưng tôi luôn tin rằng cả hai đã cố gắng vun đắp để giữ gìn tổ ấm. Lan là người phụ nữ dịu dàng, chu đáo, còn tôi, một người chồng bình thường, luôn cố gắng làm tròn trách nhiệm với gia đình. Nhưng cách đây vài tháng, những vết xước lạ lùng trên người vợ đã khiến tôi bắt đầu nghi ngờ.
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ đơn giản. Có thể cô ấy vô tình bị cào khi làm việc nhà, hoặc do con mèo cưng nghịch ngợm. Nhưng những vết xước ấy xuất hiện ngày càng nhiều, trên tay, trên vai, thậm chí cả ở những vị trí khó giải thích. Tôi hỏi, Lan chỉ cười trừ, bảo rằng "chắc do em bất cẩn". Lời giải thích ấy không làm tôi yên tâm. Linh cảm của một người chồng mách bảo rằng có điều gì đó không ổn.
Tôi không phải người hay ghen, nhưng sự bất an cứ lớn dần. Tôi quyết định âm thầm quan sát. Mỗi ngày, tôi để ý đến giờ giấc của Lan, những cuộc điện thoại cô ấy nhận, và cả những lần cô ấy nói phải "đi gặp bạn". Tôi không muốn tin rằng Lan có thể phản bội, nhưng tôi cần câu trả lời.
Một hôm, Lan nói phải đi dự sinh nhật một người bạn. Cô ấy ăn mặc chỉn chu, trang điểm nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt có chút lảng tránh khi tôi hỏi về bữa tiệc. Tôi quyết định theo dõi. Tôi lái xe, giữ khoảng cách vừa đủ để không bị phát hiện. Lan dừng xe trước một quán cà phê nhỏ, và người bước ra đón cô ấy không ai khác chính là Hùng – người bạn thân 20 năm của tôi.

Hùng và tôi quen nhau từ thời đại học. Chúng tôi từng chia sẻ với nhau mọi điều, từ những giấc mơ tuổi trẻ đến những khó khăn trong cuộc sống. Anh ấy là người chứng kiến ngày tôi cầu hôn Lan, thậm chí còn là người tổ chức tiệc cưới cho chúng tôi. Vậy mà giờ đây, nhìn Hùng nắm tay vợ tôi, kéo cô ấy vào một góc khuất trong quán, tim tôi như bị bóp nghẹt.
Tôi không vội vàng lao vào. Tôi đứng đó, lặng lẽ quan sát. Họ nói chuyện rất lâu, ánh mắt Hùng nhìn Lan đầy tình cảm, còn Lan thì cười, nụ cười mà tôi từng nghĩ chỉ dành riêng cho mình. Những vết xước trên người Lan chợt hiện lên trong đầu tôi. Liệu có phải… Tôi không dám nghĩ tiếp.
Sau hôm đó, tôi tiếp tục theo dõi. Một lần, tôi thấy họ cùng nhau vào một khách sạn. Tôi đứng dưới lầu, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Tôi không đủ can đảm để đối mặt ngay lúc đó. Tôi cần thời gian để chấp nhận sự thật đau lòng: người vợ tôi yêu thương và người bạn thân tôi tin tưởng đã phản bội tôi.
Một tuần sau, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với Lan. Tôi không muốn tiếp tục sống trong nghi ngờ. Khi tôi đặt câu hỏi về những vết xước và mối quan hệ với Hùng, Lan bật khóc. Cô ấy thừa nhận rằng đã có tình cảm với Hùng từ vài tháng trước. Những vết xước không phải do mèo, mà là hậu quả của những lần cãi vã, giằng co khi cô cố gắng chấm dứt mối quan hệ ngoài luồng nhưng không thành.
Tôi đau đớn, nhưng cũng cố giữ bình tĩnh. Tôi hỏi Lan rằng cô ấy muốn gì cho tương lai. Cô ấy nói muốn sửa sai, muốn quay về với gia đình. Nhưng lòng tin trong tôi đã vỡ vụn. Tôi không thể nhìn Hùng như một người bạn nữa, và với Lan, tôi cũng không chắc mình có thể tha thứ.
Câu chuyện của tôi có lẽ không phải là duy nhất, nhưng nó là một vết thương khó lành. Tôi chia sẻ câu chuyện này không phải để chỉ trích hay tìm sự đồng cảm, mà để nhắc nhở rằng đôi khi, sự thật có thể đau đớn hơn những gì chúng ta tưởng tượng. Tôi đang học cách đối diện với nỗi đau, học cách tha thứ, hoặc ít nhất là học cách buông tay để tìm lại bình yên cho chính mình. Còn bạn, bạn sẽ làm gì nếu rơi vào hoàn cảnh như tôi?
Tâm sự của độc giả