Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Xét nghiệm ADN hai cháu nội, mẹ chồng tái mặt lao vào phòng con dâu lúc nửa đêm, làm 1 việc khiến cả nhà chấn động

Tôi chưa từng nghĩ cuộc đời mình lại có ngày đứng trước nguy cơ đổ vỡ chỉ vì một tờ giấy xét nghiệm ADN… do chính mẹ chồng tôi âm thầm làm sau lưng.

Tôi và chồng quen nhau từ thời đại học, yêu nhau 4 năm rồi mới cưới. Bố mẹ chồng là người Bắc, rất nghiêm khắc, còn tôi – con gái miền Trung – luôn cố gắng giữ đúng bổn phận dâu hiền. Hai vợ chồng tôi cưới xong, chưa đầy năm thì đón con trai đầu lòng. Hai năm sau sinh thêm một bé gái, cả nhà đều vui mừng vì “đủ nếp đủ tẻ”. Vậy mà…

Từ ngày sinh đứa thứ hai, tôi cảm nhận rõ mẹ chồng thay đổi. Bà ít nói chuyện với tôi, nhiều khi nhìn cháu gái lại quay đi, còn thì thầm gì đó với chồng tôi mà tôi không rõ. Tôi nghĩ chắc bà buồn chuyện gì, cũng không để tâm nhiều.

Mọi chuyện chỉ thực sự vỡ ra khi một đêm cách đây hơn một tuần, lúc khoảng gần 12h đêm, tôi đang ru con ngủ thì cánh cửa phòng bất ngờ bật mở. Mẹ chồng tôi – tóc rối, mặt hốc hác, tay cầm một xấp giấy – lao vào như người mất hồn. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì bà quăng cả tập giấy xuống giường tôi, giọng lạc đi: “Cô… cô giải thích đi! Cả hai đứa… không đứa nào là cháu tôi hết! Cô định lừa cả cái nhà này à?”

me-chong-1-1748826936.jpg
Ảnh minh họa

Tôi chết lặng. Mắt tôi dán vào hai tờ kết quả xét nghiệm ADN với dòng kết luận lạnh lùng: “Không có quan hệ huyết thống cha – con”. Tôi nhìn sang chồng mình, mặt anh cũng tái mét. Hóa ra, suốt thời gian qua, mẹ chồng tôi âm thầm lấy mẫu tóc của chồng và hai đứa nhỏ đi xét nghiệm vì… "nghi ngờ".

Bà nói rằng đứa đầu mắt một mí, đứa thứ hai má lúm đồng tiền – đều không giống ai trong gia đình chồng. Chồng tôi hiền lành, chẳng nghi ngờ gì tôi, nhưng mẹ chồng thì không tin, bà bảo “đàn bà khéo đóng kịch lắm”.

Tôi như người vừa bị tát. Tổn thương, tủi nhục, đau đớn dồn lại thành một dòng nước mắt không cầm nổi. Tôi gào lên: “Con không phản bội, con thề!”. Nhưng trong giây phút hỗn loạn đó, chồng tôi lại im lặng.

Hôm sau, tôi đưa chồng và hai con đi xét nghiệm lại tại một trung tâm lớn ở Hà Nội. Kết quả về khiến cả nhà sửng sốt: cả hai đứa trẻ đều là con ruột của chồng tôi. Vấn đề là ở trung tâm cũ mẹ chồng tôi làm, họ đã nhầm mẫu!

Khi tôi đặt kết quả mới lên bàn, mẹ chồng không nói một lời. Bà ngồi lặng thinh suốt bữa tối hôm ấy. Đến đêm, bà nhẹ nhàng mở cửa vào phòng tôi, ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay tôi và khóc như một đứa trẻ. “Mẹ xin lỗi... mẹ sai rồi…”

Tôi không còn thấy giận nữa. Chỉ thấy mỏi mệt. Bà vì lo cho con cháu, nhưng sự nghi ngờ đã đẩy cả gia đình vào bờ vực. Từ hôm ấy, chồng tôi thay đổi hoàn toàn. Anh dọn về phòng ngủ với tôi sau nhiều tuần lặng lẽ, luôn ôm con, hôn lên má tôi và nói lời xin lỗi. Mẹ chồng thì ngày nào cũng sang chơi với cháu, gọt hoa quả, kể chuyện cổ tích.

Tôi không trách bà nữa. Nhưng tôi đã học được một điều: lòng tin – một khi đã rạn vỡ – dù hàn gắn được, cũng sẽ để lại một vết nứt không bao giờ biến mất.

Tâm sự của độc giả!

Minh Khuê