Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của mình lại rơi vào một tình huống éo le đến thế. Mẹ tôi, người phụ nữ tần tảo cả đời vì con cái, giờ đây đang nằm trên giường bệnh, chiến đấu từng ngày với căn bệnh hiểm nghèo. Bác sĩ nói rằng mẹ cần phẫu thuật gấp, và số tiền 300 triệu đồng là hy vọng duy nhất để cứu mẹ. Nhưng tôi, một nhân viên văn phòng với mức lương khiêm tốn, làm sao có thể xoay xở được số tiền lớn như vậy trong thời gian ngắn? Trong cơn tuyệt vọng, tôi buộc phải cầu cứu bố dượng – người mà tôi chưa từng có mối quan hệ thân thiết. Ông đồng ý giúp, nhưng cái giá ông đưa ra khiến tôi chết lặng.
Bố dượng tôi là người đàn ông nghiêm khắc, ít nói và luôn giữ khoảng cách với tôi. Mẹ tôi tái hôn cách đây gần mười năm, khi tôi đã lớn. Tôi không trách mẹ, vì bà xứng đáng được hạnh phúc sau những năm tháng vất vả. Nhưng với bố dượng, tôi luôn cảm thấy một bức tường vô hình ngăn cách. Ông không đối xử tệ với tôi, nhưng cũng chẳng bao giờ tỏ ra gần gũi. Mỗi lần gặp, chúng tôi chỉ chào hỏi xã giao, rồi ai làm việc nấy. Vì thế, khi phải mở lời vay tiền, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị từ chối.
Thế nhưng, trái với dự đoán, bố dượng đồng ý ngay khi tôi vừa ngỏ lời. “300 triệu, được thôi,” ông nói, giọng trầm và bình thản. Tôi mừng đến run người, nghĩ rằng cuối cùng mẹ cũng có cơ hội được cứu. Nhưng rồi, ông nhìn thẳng vào mắt tôi và nói thêm một câu khiến tôi như bị dội một gáo nước lạnh: “Nhưng con phải hứa sẽ không bao giờ quay lại căn nhà này nữa.”

Lời nói của bố dượng như một nhát dao cứa vào tim tôi. Không quay lại căn nhà này? Nghĩa là từ bỏ mối quan hệ với mẹ, với nơi tôi lớn lên, với những kỷ niệm gắn bó suốt bao năm? Tôi sững sờ, không tin nổi vào tai mình. Tại sao ông lại đưa ra một yêu cầu tàn nhẫn như vậy? Tôi cố giữ bình tĩnh, hỏi lại: “Bố nói vậy là sao ạ? Con không hiểu.” Ông đáp, vẫn với giọng điệu lạnh lùng: “Con đã lớn, có cuộc sống riêng. Mẹ con không cần con phải ở bên mãi. Đây là điều kiện của bố.”
Tôi trở về nhà trong trạng thái hoang mang tột độ. Trong đầu tôi là hàng loạt câu hỏi. Ông ấy ghét tôi đến vậy sao? Hay ông muốn mẹ chỉ thuộc về ông? Tôi không thể hiểu nổi lý do đằng sau yêu cầu ấy. Mẹ tôi, dù đang yếu ớt trên giường bệnh, vẫn là người tôi yêu thương nhất. Làm sao tôi có thể chấp nhận đánh đổi tình thân để cứu mẹ? Nhưng nếu không đồng ý, mẹ sẽ ra sao? Số tiền 300 triệu không phải con số nhỏ, và tôi không còn lựa chọn nào khác.
Những ngày sau đó, tôi sống trong sự giằng xé. Mỗi lần nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, trái tim tôi như thắt lại. Tôi muốn hét lên, muốn hỏi bố dượng tại sao ông lại đẩy tôi vào tình thế khó khăn đến vậy. Nhưng tôi cũng hiểu rằng, dù ông có lý do gì, thì việc cứu mẹ vẫn là ưu tiên hàng đầu. Tôi cố gắng tìm cách khác, hỏi vay bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí nghĩ đến việc bán căn hộ nhỏ mà tôi đang ở. Nhưng mọi thứ đều bế tắc. Thời gian không chờ đợi, và sức khỏe của mẹ ngày càng xấu đi.
Cuối cùng, tôi quyết định gặp lại bố dượng. Tôi nói rằng tôi đồng ý với điều kiện của ông, nhưng trong lòng vẫn hy vọng ông sẽ thay đổi ý định. Tôi kể cho ông nghe về những kỷ niệm với mẹ, về những ngày bà thức khuya may vá để nuôi tôi khôn lớn. Tôi hỏi ông, liệu ông có thực sự muốn tôi biến mất khỏi cuộc đời mẹ? Lần đầu tiên, tôi thấy ánh mắt ông chùn xuống. Ông im lặng một lúc lâu, rồi nói: “Ta chỉ muốn tốt cho mẹ con. Nhưng có lẽ ta đã sai.”
Cuối cùng, bố dượng vẫn đưa tiền mà không yêu cầu tôi phải rời xa mẹ. Ông nói rằng ông sợ tôi sẽ giữ mẹ cho riêng mình, sợ mẹ sẽ đau lòng khi phải chia sẻ tình cảm giữa ông và tôi.
Tâm sự của độc giả!